Trang chủ Liên hệ

LÀM THẾ NÀO ĐỂ THẤY CUỘC SỐNG NÀY ĐẸP

Trang Su Hào 29/11/2022

Đó là nhìn những nét đẹp trong lao động, đi gặp và làm việc với những điều đẹp đẽ.

Buồn cười ha, đi làm mệt thấy mẹ làm làm gì có gì mà đẹp.

Nhưng tui lại thấy đẹp các mẹ ạ.

Khi đi làm tui được tiếp xúc với khá nhiều loại người.

Từ các công việc lao động chân tay, tới công việc văn phòng… tui đã đều được làm.

Trong đám những người làm việc dạng bán sức lực và thời gian…

Có người mở miệng ra toàn những câu chửi thề đm, vl, ml… và rất nhiều câu tục tĩu khác.

Chửi thề chỉ vì ấm ức vấn đề gì đó do bản thân không giải quyết được và rồi thành quen miệng.

Ấn tượng đầu tiên của tui đa số là không thích họ.

Với tui những câu chửi thề đó không có gì lạ, tui đều hiểu… nhưng con người bên trong bảo tui không nên sử dụng nó như không khí hít thở hằng ngày.

Vì riết có thể tui sẽ giống họ.

Nhưng tiếp xúc nhiều, khi tui chọn ứng xử với họ bằng những điều tử tế.

Khi giúp họ điều gì đó không chút vụ lợi, vì tui thấy họ cũng cần được giúp đỡ, vì thật tâm tui muốn vậy.

Đơn giản chỉ như những kẻ khốn khó muốn giúp đỡ nhau một chút trong 1 chuyến hành trình vô tình gặp phải nhau.

Và tui nhận ra những người đó… họ không hẳn là không tiếp thu được, chỉ là họ hơi chậm và có vẻ thiếu chút kiên nhẫn.

Rồi tui được thấy những điều đẹp đẽ ẩn sau vẻ ngoài xấu xí, bụi bặm và có phần thô thiển đó.

Có những lúc tui thấy họ cũng rất sòng phẳng và tử tế. Có những lúc họ giống như bố già trong các phim điện ảnh của Mỹ.

Nghênh ngang, phong trần, bụi và đôi khi nói nhiều quá thấy ghét.

Vì kiến thức của họ ít hơn, họ chỉ biết giải quyết mọi chuyện bằng sức lực và mồm miệng như một thứ bản năng nên nhìn qua có vẻ không được đẹp.

Họ cũng là những người có trách nhiệm cho cuộc sống của bản thân, cho gia đình, cho con cái của họ.

Ròi tui cũng được tiếp xúc với dân lao động trí óc, tui cũng là 1 phần trong môi trường đó mà.

Tui được gặp những con người lịch sự, lịch thiệp và đôi khi có người nhìn toát lên vẻ phúc hậu, thật sự phúc hậu.

Đa số tui thấy họ là những người tử tế và có chức vị cao.

Điều tui biết và nể phục ở họ là cách đây mấy chục năm, họ cũng chỉ là công nhân, nhân viên trong một phân xưởng của một công ty mà có thể bây giờ ai cũng biết.

Tui được làm việc với một quản lý rất tốt bụng.

Tui học được khá nhiều từ ông ấy, dùng quãng thời gian di chuyển trên xe để học tiếng, để đọc sách và dùng thời gian rảnh với gia đình chứ không đam mê nhậu nhẹt gái gú như những ông sếp khác mà tui biết.

Nhờ vậy sau này khi đi làm ở nơi khác, khi tắc đường, tui có thể ngồi trong chiếc xe bus chật chội mà chiêm nghiệm những điều trong sách viết.

Như một thứ hữu ích cho bản thân, vừa tăng thêm chút hiểu biết, vừa đỡ phải vật lộn vô ích trên con đường đi làm.

Tui cũng có những đồng nghiệp rất chân thành, rất cởi mở và sẵn lòng hỗ trợ lẫn nhau.

Khi được hỏi đâu là công ty tốt nhất tui từng làm việc, ai đồng nghiệp tốt nhất tui từng có…

Tui sẽ nhớ tới họ đầu tiên.

Và tui thấy thích những người như vậy, thích làm việc cùng họ.

Vậy làm sao để thấy cuộc sống này tiêu cực?

Đó là ở cạnh những người tiêu cực, hiểu biết ít hơn, ứng xử kém hơn.

Ở đó…

Tui đã được nghe những lời nói xấu xì xào xì xào xung quanh.

Tui đã được chứng kiến 2 người tới từ thế giới thượng đẳng, là cấp trên cấp dưới của nhau.

Một người xô đổ dụng cụ làm việc của người kia rồi bắt chính người đó cúi xuống nhặt lên như một cách để xả giận.

Trong cơn bực tức… có người la hét inh ỏi, đạp đổ bàn của nhân viên vì một vấn đề trong công việc.

Và tui thấy căng thẳng khi làm việc ở đó.

Tới đây thì tui bớt so sánh, đánh giá người Việt Nam với một nước phát triển hơn. Ở đâu cũng có người thế nọ thế kia.

Nói xấu một người nào đó… cái này thì tui không thích lắm nhưng thi thoảng lỡ miệng cũng có làm vậy.

Nói xấu một kẻ xấu để được giải tỏa.

Xong tui thấy mình cũng xấu xa ghê. Trời tui đang làm gì và nghĩ gì vậy??? Để được gì ta?

Quan tâm chuyện không thể quản, quản chuyện mình không mình không liên quan.

Ò lên mạng đọc tin tức về tham nhũng, tiêu cực, chiến tranh, tông xe nhiều xong bắt đầu nhìn cuộc sống toàn thứ tiêu cực.

Nhìn lại xung quanh mình toàn những kẻ xấu, đi đâu, làm gì cũng sợ thua thiệt.

Riết khỏi muốn đi đâu luôn.

Ở cạnh những người đó đưa miếng trái cây lên miệng có khi cũng cảm thấy vị của thuốc trừ sâu vì sẽ luôn có người xì xào những điều đó ở cạnh.

Tui đã chẳng mấy khi thấy ngon miệng khi ăn trong cantin của công ty cũ.

Và rồi uii thật tệ… tui đang sống trong 1 thế giới thật tệ hại.

Đời tui cũng thảm hại như nó vậy.

Đen như chó mực.

Cũng vì những điều đó, tui bắt đầu chọn lại… tui phải làm những điều tử tế, làm việc cùng những người tích cực, lui tới những nơi tích cực…

Để cảm nhận vị ngon của đồ ăn, để thấy có nhiều điều đẹp đẽ, con người đẹp đẽ trong cuộc sống ngoài này.

P/s: Trong một lần đi ăn sáng… tui thấy cô chủ quán và một người bạn chạc tuổi vẫy tay rủ nhau chạy qua bên kia đường cho tiền một người kéo loa ăn xin.

Không đắn đo, không hoài nghi… cho chỉ vì muốn cho, vì thấy thương cảm.

Và tui thấy cuộc sống này đẹp, thấy món ăn VN ngon vãi chưởngggg, thấy đồ ăn nước ngoài cũng đặc sắc quá trời.

Thấy những sự tích cực, thấy người Việt Nam mình đó, à người tốt đây rồi.

Muốn thấy là thấy à.

Cre: Phạm Huy

Bài viết liên quan